Trái bóng, chiếc xe đạp chở cá và mẹ đã khắc ghi trong tâm trí con thuở còn thơ bé. Khi con lên 10 tuổi và bắt đầu yêu thích bóng đá thì có một giải của thành phố khi ấy tổ chức. Người ta không cho con tham dự vì con chưa biết đá bóng là gì. Mẹ đã giấu con, xin chiếc áo từ ban tổ chức và nói dối là con được thi đấu, để làm con vui. Trưa nắng 34 độ, mẹ ốm nhưng vẫn cố gắng lấy xe đạp chở con lên thành phố để xem, để tập giải lúc bấy giờ.
Rồi đến khi lên lớp 9, vì mải chơi nên con đã về muộn. Bà thì nghiêm, mẹ thì thương. Đêm hôm ấy trời mưa to lắm. Bà nạt (mắng) mẹ vì con chưa về nhà. Mẹ đứng ngoài ngõ vừa khóc, vừa đứng chờ dưới mưa. Lúc thấy con về, mẹ vừa mừng vừa khóc. Sau này, con biết mình đã sai. Chỉ vì con mà mẹ dù rất mệt vẫn đứng chờ dưới mưa, người ướt sũng chan nước mưa hòa vào nước mắt.
Mẹ ơi. Điều mà lúc này con lo nhất là khi mẹ ốm, mẹ ạ. Mẹ vẫn hay nói với con và chị rằng dù mẹ khổ đến mấy cũng được, mọi khổ đau bệnh tật mẹ gánh phần hết để chị em con mạnh khỏe. Nhưng bây giờ, điều con mong muốn nhất là mẹ luôn khỏe mạnh, luôn ở bên chúng con.
Ngày mùng 8/3, ngày sinh nhật mẹ, con muốn nói rằng: “Cảm ơn mẹ vì mẹ là mẹ của con. Với con, mẹ là người tuyệt vời nhất, là tất cả đối với con”.
Con sẽ về thường xuyên để cùng đi chợ với mẹ, cùng nói chuyện với mẹ và nấu món gà rang mà mẹ thích con nấu nhất.